Trong sự yên lặng của đêm, trái tim dường như đang bị nén chặt bởi sự đợi chờ, mỗi giây phút dằn vặt như muốn giết chết mỗi phần của tâm hồn. Mỗi dòng tin nhắn, mỗi cuộc gọi không được trả lời, chúng tạo nên một vũ trụ rộng lớn của nỗi nhớ, khiến cho cảm giác như đang lạc trong một bão tâm trí mà không có lối thoát. Cảm xúc tràn đầy trong lòng, như muốn trào ra ngoài, biến thành những dòng thơ mênh mang với nỗi nhớ cháy bỏng.
Khi hoàng hôn buông xuống, màn sương mờ ảo che lấp tất cả, giống như sự mơ hồ trong tình yêu của em. Em đứng đó, dưới bầu trời tím ngắt, giữa không gian bao la, cảm giác như mình đang lạc trong một giấc mơ không thực. Những cơn mơ vụt qua, chúng đem theo hình bóng của anh, nhưng chỉ là những hình ảnh mơ hồ, không thể chạm vào, không thể giữ lấy. Sự bất an, bồn chồn chiếm lấy tâm trí, làm em mất phương hướng, không biết bao giờ mới có thể gặp lại anh, để tình yêu không còn là mơ ảo, mà trở thành hiện thực.