Trong sự tĩnh lặng của đêm, cảm giác nặng nề, đau đớn xâm chiếm mọi ngóc ngách. Phần tim thường thao thức, luôn nhớ về những kỷ niệm, giờ đây dường như đã ngừng đập, đã chết đi theo bóng hình xa xăm. Mỗi hơi thở, mỗi lần đôi môi run rẩy, mùi hương quen thuộc, dịu dàng, dường như mất dần, giống như một giai điệu đứt đoạn mà không còn tiết tấu.
Mọi thứ xung quanh dường như đổ vỡ. Khi bóng hình kia ra đi, bầu trời trở nên u tối, giông tố. Mây đen che kín không gian, sấm chớp dồn dập, giống như một nỗi thống khổ không ngớt, một biển dậy sóng trong trái tim. Bóng hình kia không còn nữa, và cả thế giới cũng như đã mất đi một phần quan trọng, một phần không thể thiếu.