[English below]

Tôi vẫn muốn
được mơ

Khi trở lại với những ký ức từ thời áo trắng học sinh, cảm giác đó giống như một khoảng thời gian mà tôi luôn cố gắng đứng vững, giữa những bão táp của cuộc sống và những bộn bề nội tâm riêng. Có lúc, tôi từng mơ về một cánh đồng rộng lớn, nơi mà hoa cúc trắng nở rộ giữa đất trời, nơi mà những lời hứa và thề hẹn đẹp đẽ tự do bay bổng. 

Nhưng người thận trọng như tôi luôn biết rằng, dù cho những ảo ảnh đó đẹp đến đâu, chúng vẫn chỉ là những hình ảnh mơ màng, những tưởng tượng không thật sự hiện hữu trong thực tại. Tôi luôn cảnh giác, luôn cân nhắc trước khi lựa chọn và không để bản thân mình bị cuốn theo những mê hoặc hão huyền.

I still want
to dream

When reminiscing about my days at a school, I feel as if I was in a period of my life in which I continually battled life's storms and my own inner conflicts. At times, I imagined a vast field where white daisies bloomed between the earth and the heavens and where beautiful promises and vows floated freely.

Yet, cautious individuals like myself are always aware that these illusions, regardless of how captivating they may be, are merely indistinct images, figments of the imagination that do not exist in reality. I am always vigilant, meticulously weighing my options and not allowing myself to be swept away by alluring fantasies.