[English below]

Trăng khóc

Mọi vật trong tự nhiên, dù chỉ là ánh trăng mờ ẩn sau màn mưa hay những giọt lệ trên gò má, đều trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho một trái tim nhạy cảm. Trăng, bị màn mưa che lấp, không thể khóc, nhưng trong lòng người nhìn, có biết bao cảm xúc chất chứa. Trăng như biểu tượng của một nỗi buồn, một bí mật ẩn giấu, và mỗi giọt mưa khe khẽ rơi là hình ảnh của những giọt nước mắt, dẫu không rõ ràng nhưng đủ để làm rung động một tâm hồn đang mơ mộng. 

Lòng người đắm chìm trong giấc mơ tưởng chừng như không bao giờ kết thúc, và đâu đó, giữa đêm đen và trăng mờ, những giọt lệ ướt đẫm đang lăn dọc trên khuôn mặt, mỗi giọt chứa đựng một câu chuyện riêng, một nỗi niềm khó tả. Dù có đau, nhưng đối với trái tim nhạy cảm, đó cũng là một phần không thể thiếu của cuộc sống, là chất liệu để họ tìm thấy sự sâu sắc và độc đáo trong từng khoảnh khắc tồn tại.

Crying moon

Everything in nature, even just the faint moon hidden behind the rain or the tears on the cheek, becomes an endless source of inspiration for a sensitive heart. The moon, concealed by the rain, cannot cry, but in the eyes of the beholder, it holds countless emotions. The moon is like a symbol of sadness, a hidden secret, and each gently falling raindrop is an image of tears, not clear but enough to stir a dreaming soul.

The heart is immersed in a seemingly endless dream, and somewhere, between the dark night and the faint moon, wet tears roll down the face, each containing its own story, an indescribable pain. Despite the pain, for a sensitive heart, it is also an essential part of life, a material for them to find depth and uniqueness in every moment of existence.