Khi anh bước đến, mọi thứ xung quanh em dường như bỗng dưng trở nên đặc biệt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cảm giác như cuộc đời em đang đủ đầy, không thiếu sót điều gì. Điều kỳ diệu là, mọi nỗi lo sợ, mọi sự hoài nghi mà em từng ấp ủ, giờ đây chợt dịu đi, như bị xoa dịu và như chưa từng làm em mất mát.
Từ trước đến nay, em đôi khi lạc lối giữa những giấc mơ mê hoặc. Trong những giấc mơ ấy, em luôn mải miết đi tìm kiếm điều gì đó mơ hồ, xa xôi, không rõ ràng. Nhưng có lẽ em đã quên mất một điều: đôi khi, ta chỉ cần mở mắt ra, tỉnh giấc từ những ảo ảnh, và nhận ra rằng, thực tại xung quanh ta, cuộc sống mà ta đang sống, đã là một bức tranh vô cùng phong phú, đầy sắc màu.
Mỗi chi tiết, mỗi mảnh ghép của cuộc sống, đều như những dòng thơ in đậm trên trang giấy cuộc đời. Với em, giờ đây, thực tại không còn là nỗi lo âu, không còn là những băn khoăn, mà nó trở nên tươi đẹp, lung linh hơn bao giờ hết. Và điều đẹp đẽ nhất, là mỗi lần mở mắt, ta lại thấy mình đang đắm chìm trong một bài thơ vô tận.