Mỗi vết xước trong quá khứ, dù nhỏ nhất, dường như lại làm trái tim tôi nhói lên và máu sẽ chảy ra từ những vết thương chưa lành. Tôi đã cố gắng cất giấu chúng, giấu sâu vào một góc khuất trong trái tim mình, hy vọng rằng thời gian sẽ làm mờ đi và xoa dịu những nỗi đau.
Nhưng có những khoảnh khắc, những lúc tôi thấy mình cô đơn và bơ vơ nhất, tất cả những kỷ niệm ấy lại ùa về, làm tôi quặn lòng. Cái cảm giác của việc buông tay, khi tình cảm không còn được giữ chặt nữa,lại đẩy tôi vào một vực thẳm hụt hẫng. Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại tràn đầy sự chơi vơi và trống trãi, như một người đang lạc lõng giữa đại dương mênh mông mà không có lối thoát. Phải chăng, những vết xước sẽ không bao giờ biến mất?